____Giành tặng cho người thầy dạy văn của tôi____
Nếu có ai đó hỏi con "người quan trọng nhất đối con là ai?"-Thì con sẽ trả lời là "Mẹ".Nếu có ai đó hỏi con "người con không thể quên trong suốt cuộc đời mình là ai?"-Thì con sẽ trả lời là "Cha". Và nếu có ai hỏi con "người đã làm thay đổi cuộc đời con, dìu dắt con qua những khó khăn và giúp con cảm nhận được cuộc sống này còn rất nhiều điều tươi đẹp và ý nghĩa"?- Thì con sẽ trả lời là "Thầy"-Một nhà giáo mẫu mực đáng kính!!!
Con và thầy, không quan hệ ruột thịt nhưng sao mỗi lần tiếp xúc với thầy con lại cảm thấy ấm áp tình thương của một người cha đến vậy? Kỷ niệm hiện về trong con là một người thầy với bộ đồ giản dị, đôi dép giản dị và mái tóc với những lấm chấm sợi bạc sợi đen. Đôi mắt thầy vẫn thế, hiền dịu và chứa đựng lòng bao dung vô hạn. Nụ cười luôn đi kèm với lời nói là hình ảnh con thường xuyên bắt gặp và nếu có thể gặp thầy một lần nữa con sẽ hỏi rằng: "Đã bao giờ thầy thực sự buồn chưa?"
Còn nhớ như in buổi gặp mặt đầu tiên của thầy với lớp đã bị con biến thành buổi trò chuyện của hai ta. Bốn mươi lăm phút của một tiết học vãn còn là quá ít thời gian để con có thể phản bác những gì thầy nói. Lúc ấy con còn là một thằng học trò ngỗ ngược, không nghe lời bất cứ ai và dường như cũng chả quan tâm tới những người xung quanh. Ấy vậy mà thầy vẫn luôn kiên trì, giải đáp tát cả những thắc mắc của con về bộ môn văn học - bộ môn mà thật sự hiếm có ai yêu thích nó. Thật ra thì lúc ấy con cũng chẳng ưa thích gì về môn học "có độ ru ngủ cao này". Nhưng qua buổi trò chuyện đầu tiên ấy, thầy đã làm cho con thay đổi rồi. Có cái gì đó trong con kích thích , khiến con tò mò về văn học.
Càng về những buổi học sau này, con lại càng cảm thấy văn học đúng là một môn học hay. Con đã thực sự thay đổi. Thầy đã làm con thay đổi. Và để tìm hiểu hơn về văn học. Con là đứa học trò duy nhất có thể đến nhà thầy bất cứ lúc nào trong bất cứ thời điểm nào. Những buổi trò chuyện của con và thầy, nhưng buổi tâm sự của con và thầy đã biến con trở thành một con người khác hẳn. Bạn bè vãn thường hỏi con: " Sao dạo này mày...lạ thế ?" .Thầy có biết con trả lời thế nào không ?. Con trả lời bằng một nụ cười thay vì trước đây chỉ là sự im lặng. Con rất sợ khi người ta hỏi con "Sao dạo này mày lạ thế" .Nhưng giờ thì đã khác, sự thay đổi của con là cần thiết mà đúng không thầy ? .Thay đổi thì con mới biết đc con thương mẹ đến từng nào, thay đổi thì con mới biết được con cần cha đến bao nhiêu và thay đổi thì con mới nhận ra thầy đã trở thành người cha mà con đang cần rồi đấy!
Buồn, vui - vui, buồn; cái thứ cảm giác kỳ lạ của con người. Trước đây mối khi buồn hay vui thì con chỉ biết giữ nó ở trong mình. Kể từ ngày cha mất con chưa từng khóc trước mặt ai. Luôn cười trước nỗi buồn, luôn cười trước tất cả mọi chuyện. Có người nói con là kẻ vô tâm - Con cũng vẫn cười. Để rồi lặng lẽ khóc khi không còn ai xung quanh mình .Sau khi gặp thầy thì lại khác .Con đã khóc trước mặt thầy - "khóc trước mặt cha" .Có lần, thầy hỏi con rằng con thích màu gì ? - Con thích màu đen. - Tại sao ?. -Tại vì không có màu nào tinh khiết bằng màu đen cả, màu đen cho con cảm giác an toàn. -Thế còn thầy, thầy thích màu gì ? - Màu trắng. - Tại sao vậy ? - Tại vì con thích màu đen nên thầy thích màu trắng, tại vì màu đen với màu trắng tạo nên cuộc sống này, tại vì ở đâu có màu đen thì sẽ luôn có màu trắng đi kèm. Màu đen mang cho con cảm giác an toàn thì màu trắng sẽ mang cho con cảm giác ấm áp. Con cần phải nhớ điều này: "Hãy cứ đi trên con đường con đã chọn, con đường này có thể ngắn hay dài, gập gềnh hay phẳng phiu, có thể sẽ có nhiều khó khăn lắm nhưng hay cứ đi và đừng bao giờ nhìn lại nhé vì cũng có lúc con sẽ đến đích thôi! Luôn phải yêu quý tất cả mọi người, mỉm cười với họ, luôn quý mến và không nghĩ xấu về họ, mỉm cười từ tận đáy lòng thì ta mới không cô đơn."...
Cuộc sống đâu hẳn lúc nào cũng như chúng ta muốn. Ba năm quen biết với thầy tình nghĩa đậm hơn cả tình cha con nhưng rồi đến lúc con cũng cần phải ra đời rồi phải không thầy ? .Kết thúc những tiết học đầy tính nhân văn, kết thúc nhưng buổi trò chuyện tâm sư chia sẻ đầy tình nhân ái thì cũng là lúc con cần phải trưởng thành hơn. Không thể mãi là đứa học trò ngốc ngếch cần đến sự dìu dắt của thầy mãi được .Thầy có thấy là con trưởng thành lên rồi không ? Con cũng tự nhận thấy là mình đã trưởng thành hơn nhiều rồi thầy ạ! Vào cao đẳng - cách con chọn - có thể làm mẹ con thất vọng nhưng vẫn có câu nói " Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng " mà phải không thầy! Hỳ...Ra trường xa nhà, xa thầy, xa mẹ con cũng buồn lắm nhưng biết làm sao được. Vì đó là tương lai con chọn mà.
Trong cuộc đời, nhiều khi tâm hồn mình cảm thấy trầm lắng. Khi người ta buồn thì không gian cũng không vui tươi. Nhưng chuyện buồn rồi cũng sẽ qua mau và điều quan trọng là ta thấy và nhận được gì từ những chuyện như thế. Dũng cảm bước tới là cách con sẽ chọn. Mỉm cười đối mặt là giải pháp tối ưu mà thầy đã dạy con. Không bao giờ hối hận hay bỏ cuộc là điều tuyệt vời nhất mà con đã học được ở thầy. Con đường con chọn có thể sai nhưng sự lựa chọn là luôn luôn đúng phải không thầy ?
Và tới đây, nhân ngày 20/11, con xin giành những lời chúc tốt đẹp nhất gửi đến thầy cũng như tất cả những ai đang là giáo viên - công việc của mọi người thật là thiêng liêng và cao cả...Hy Vọng...Và Cám Ơn...!!!
___Bóng dáng thầy khi đứng trên bục giảng___
__Sẽ mãi mãi in đậm ở trong con__
_Và sau này khi nào thấy cô đơn_
____Về bên thầy con sẽ lại được khóc____
1.Họ và tên
hạm Thành Sơn
2.Lớp/Khoa: CCVT03B-Tin học ứng dụng
3.Số điện thoại:01256093148
4.Phòng KTX: 307 A2
5.Yahoo: flower.dandelion@yahoo.com