Anh đã từng sống với giá băng Bằng con tim chưa một lần thổn thức Bằng cuộc đời chìm trong ký ức Một gia đình chẳng hạnh phúc, vẹn nguyên Anh đã từng ước cuộc sống giữa thảo nguyên Nơi có mẹ, có cha, và có anh ở đó Sự đùm bọc, yêu thương dù nho nhỏ Cũng ấm lòng - một công tử như anh Anh chưa từng biết người con gái mỏng manh Dưới vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm Đôi mắt ưu tư nhìn đời buồn thảm Quán café, sở thích…Trịnh Công Sơn Anh đã có những khao khát lớn hơn Rồi nhớ em, vội vàng trong vô thức...* Trong đớn đau, trong trái ngang cùng cực Anh lạc lòng, tìm một chút sẽ chia Những tưởng đớn đau, khốn khổ chẳng xa lìa Anh vẫn nghĩ, thế gian dần đóng lại Trước mắt anh, một màu đen chạy mãi Anh đắm chìm, say khước với màn đêm... Chợt một ngày, anh nhớ kẻ là Em Cô bé lạnh lùng, dửng dưng và kì quặc... Khi 2 nổi đau có cùng chung gút mắc Hai nổi lạnh lùng cộng lại...ấm lòng hơn... Em, cô bé ngông nghênh chẳng biết dỗi hờn Với những chuyện ngỡ to bằng vũ trụ... Bao đớn đau, em dặn lòng tự nhủ “ Lạnh với đời để bớt lẻ loi ! “ Không ai nghĩ được rằng, em có lúc đơn côi Đó là khi anh gục đầu bật khóc... Thằng con trai bất cần và cô độc Bổng chốc yếu mềm làm em thấy hanh hao... Những tưởng rằng ta sẽ mãi có nhau Sự tựa nương của những người cùng cảnh Nhưng sau anh, nhiều điều em ám ảnh Gian dối, lọc lừa... Em quyết định ra đi... Một ngày thật buồn, anh nhìn lại cuộc chia ly... Hối tiếc ư anh ? Đó là điều đã muộn... Đi ngược chiều yêu là điều không ai muốn ! Định mệnh mang về gần, nhưng ta buộc phải xa... Thôi chào nhé anh, kỷ niệm cũ trôi qua Đừng cố nhặt cốc cafe vỡ nát Đừng trách đời, vì sao người bội bạc Định mệnh trái chiều, ta đi ngược đường yêu.... Sưu tầm!