Có một cây cầu nhỏ bắc qua sông,
Trong sớm mùa thu đã ngập tràn ánh nắng.
Em biết không những ngày thu đẹp lắm,
Ta đã về bên mái nhà cổ kính rêu phong.
Ta nhớ lại cả một mùa thu xưa,
Hàng cây xưa đưa ta về bến cũ.
Nơi cuối dòng sông trong hôn hoàng tím ngát,
Nghe vọng đâu đây tiếng con tàu thổn thức ngân vang.
Ở nơi này có một vầng trăng non,
Đã rơi xuống phía bên kia sau núi đồi tĩnh lặng.
Ta men theo con đường trong đêm khuya thanh vắng,
Tìm lại bóng hình em trong nỗi nhớ miên man.
Dẫu biết rằng em đã bỏ ta đi,
Với những si mê trên con thuyền xa bến.
Chỉ còn mình ta với trái tim hoang tàn băng giá.
Kỷ niệm mùa thu đâu có dễ phôi pha.
Tôi thấy
Có một chiều tôi thấy em trở về,
Bên mái nhà xưa trong mùa thu thầm lặng.
Ngàn tia nắng đã sưởi ấm con đường đầy sỏi đá,
Và làm héo tàn cả những đám rêu phong.
Nắng đã làm em ửng hồng đôi má,
Bên hiên nhà gió cũng mới qua,
Bao kỷ niệm xưa sao bây giờ xa vắng, nhạt nhòa,
Sự quên lãng, nỗi cô đơn cứ xâm chiếm lòng em không thể nào tả xiết.